靚:基本詞義 ◎ 靚 靚 jìng 〈動〉 (1) 召見;邀請。也作“請” [call in a subordinate; invite] 靚,召也?!墩f文》 靚,呼也?!稄V雅》。按,史記、漢書多以請為之。 (2) 妝飾艷麗 [make up] 靚妝刻蝕?!抉R相如《上林賦》 昭君豐容靚飾,光明 漢宮?!逗鬂h書》 詞性變化 ◎ 靚 靚 jìng 〈形〉 (1) 淑靜 [fair and quiet] 淡乎若深淵之靚?!稘h書·賈誼傳》 意態閑且靚,氣若蘭蕙芳?!?貢師泰《擬古二首》 (2) 艷麗;美好 [beautiful]。如:靚衣(艷麗的衣飾);靚妝 (3) 幽靜。通“靜” [quiet and secluded] 神眇眇兮密靚處,君不御兮誰為榮?——《漢書·外戚傳下》 澹虖若深淵之靚?!稘h書·賈誼傳》 稍暗暗而靚深?!獡P雄《甘泉賦》 (4) 另見 liàng 基本詞義 ◎ 靚 靚 liàng 〈形〉 (1) 〈方〉∶好看;漂亮 [beautiful;pretty]。如:靚姐 (2) 另見 ...